Top Ad unit 728 × 90

Tin Mới

random

Cao nguyên Mộc Châu, nơi tình yêu bắt đầu

Viết cho một vùng đất mà tôi đã từng tuyên bố “dành trọn tình yêu”, cho những người bạn đã cùng tôi trải chăn đệm ngủ trong căn nhà sàn, cho ánh lửa bập bùng, cho khói bếp làm cay nhòe đôi mắt, cho chén rượu ngô chưa uống đã say…
Những ngày đầu tháng 12. Mọi chuyện cứ tìm đến mà chẳng hề báo trước. Stress, căng thẳng, và muốn bỏ đi thật xa. Lúc ấy, tôi thấy topic rủ đi cao nguyên Mộc Châu. Cũng chỉ đọc lướt qua, vì tôi chẳng còn xa lạ gì với mảnh đất cách Hà Nội gần 200km ấy nữa. Nhưng chữ “duyên” vẫn kéo tôi lại topic đấy, đắn đo, rồi cũng “đặt gạch” và đi.
Cả đoàn ngày ấy. Có những người nhờ chuyến đi mà tìm thấy bạn đồng hành trên con đường mang tên Hạnh Phúc nhưng cũng có những người đã lạc mất nhau trong cuộc sống vội vàng
Con đường đến với  cao nguyên Mộc Châu đẹp tựa như các thiếu nữ vùng cao, ngọt ngào nhưng có chút hoang dại. Cảm xúc vỡ òa khi bắt gặp hình ảnh núi ôm mây e ấp. Sương giăng mờ ảo khắp con đường. Sương trắng mờ thung lũng. Cỏ cây ẩn hiện sau màn sương ngập tràn thênh thang.
Rong ruổi trên cung đường đó, người ta có cảm giác như bước vào một thế giới khác mà chẳng thể nào vội vã lướt qua. Chỉ sợ chớp mắt một cái thôi là đã bỏ lỡ biết bao điều thú vị.


                 Con đường đến với Mộc Châu, cảm giác mây thật gần, dường như chỉ xòe bàn tay là chạm tới được
Đâu đó trong màn sương ấy, thấp thoáng những khóm dã quỳ nở muộn vàng rực rỡ. Hoa chuông buông mình e lệ. Trong cái lạnh của mùa đông vùng cao ấy, những đứa trẻ nô đùa mải miết, những tiếng cười giòn tan chẳng vướng nỗi lo âu ngày thường.
Ai đó dừng chân, vội vã ghi lại khoảnh khắc như để tìm lại cho chính bản thân mình chút hồn nhiên, chút vô tư mà từ lâu lắm đã chẳng còn hiện diện. Ai đó đắm chìm trong cảm xúc miên man chẳng biết đặt tên. Ai đó thả hồn theo mây trời bay lơ đãng. Ai đó say lòng với những khúc quanh mê mải…
Len lỏi vào cánh đồng hoa cải trắng tinh tươm trong bản Áng, bản Vặt mà cứ ngỡ như những bông tuyết rơi vội vàng phủ trắng cả một vạt đồi. Quên cả đoạn đường offroad đầy thử thách trước đó, khi “xế” cố gắng giữ vững tay lái, còn “ôm” tíu tít kể chuyện đằng sau. Chỉ biết đứng lặng người trước khung cảnh quá sức “tình”. (“Xế” là người lái xe, còn “ôm” là người ngồi sau “xế”).
Giữa màu trắng đến nao lòng ấy, những bụi trạng nguyên đỏ rực rỡ, kiêu hãnh với sức sống mãnh liệt, trải dài ngút tầm mắt.
                                         Cải trắng xen lẫn những bụi trạng nguyên đỏ rực rỡ

Dặn nhau di chuyển hết sức nhẹ nhàng trên đường mòn giữa các vạt cải, vậy mà vẫn sợ làm “đau” những cánh hoa mỏng manh
Sẽ thật thiếu sót nếu bỏ quên đồi chè xanh bạt ngàn trong màu nắng thênh thang. Đứng hít căng lồng ngực cái không khí trong lành ấy, nghe mùi thơm thoang thoảng của búp chè quyện vào tóc, vào vai… Chẳng quá lời khi gọi nơi đây là “nơi tình yêu bắt đầu”.
Giữa đồi chè xanh, giữa sương nhạt nhòa vấn vương trên đỉnh núi, giữa bao la đất trời, bỗng thấy mình cần lắm một bàn tay nắm thật chặt, một bờ vai cho mái tóc hờ hững chạm nhẹ và cả một ánh mắt sẻ chia… Chợt nghĩ, có khi nào đủ can đảm bỏ xô bồ, một mình tìm đến chốn bình yên như vậy không?

Sáng sớm trên đồi chè

Đồi chè xanh biếc trong nắng

                   

“Cặp đôi hạnh phúc” đã có hai nhóc rất xinh, nhưng tình yêu với những cung đường thì vẫn cứ vẹn nguyên như thế
Phải thừa nhận Mộc Châu thật lạnh. Cái lạnh ngọt đặc trưng miền sơn cước, dễ thấm. Chỉ bước qua màn sương vài phút thôi, mà nước đã đọng long lanh trên mũ, trên áo, đưa cái lạnh thấm dần vào da thịt.
Kéo chặt áo khoác, thắt lại chiếc khăn và vòng tay ôm chặt “xế”, mặc kệ, “xế” cứ luyên thuyên: “Bà ôm tôi thế này thì tôi còn làm ăn gì được nữa, cưa cẩm ai được nữa”… Thế là lại cười tíu tít.
Lạnh là vậy, nhưng cái cảm giác ngồi bên đống lửa bập bùng, kể cho nhau nghe những câu chuyện, chia nhau từng củ khoai nướng vội, nhấp môi chén rượu ngô thơm nồng nàn… Chỉ thế thôi mà ấm áp bồi hồi.
Kết thúc chặng đường, trở về cuộc sống hối hả thường nhật, lại thấy nhớ đến da diết màn nước trong vắt, ồn ào xối xả của thác Dải Yếm, con đường quanh co uốn lượn cửa khẩu Lóng Sập, nhớ bữa cơm  không – phải – cơm – nhà bên cạnh những người bạn mới.
Tôi mang về hết cả những kỷ niệm của buổi sáng sớm khi chia nhau gói xôi nếp, bát sữa tươi nghi ngút khói, bắp ngô ngọt mềm trên đèo Đá trắng. Rồi cái nắm tay và lời nhắc: “Em giẫm vào cỏ mà đi cho đỡ trơn” khi leo đồi chè ướt đẫm sương. Cả lúc ngồi sau xe xế, xòe tay cho gió vội vàng tạt qua. Sẽ nhớ hết.

                                                              Thác Dải Yếm
Nỗi nhớ ấy không giống nỗi nhớ cồn cào của tình yêu, nó nhẹ nhàng thôi, nhưng cũng đủ lắng đọng, khiến người ta chẳng thể nào quên được. Thật tiếc khi những vạt cải trắng sắp tàn, kết thúc một chu trình của sự sống. Nhưng thật vui khi ở cung đường ấy, đã có những tình cảm chớm nở, mà ai đó hài hước gọi tên là “cảm giác mong manh”.
Đúng là trên đời chẳng hề thiếu “trai anh hùng, gái thuyền quyên”. Có chăng chỉ là thiếu cơ hội gặp gỡ. Cảm ơn Mộc Châu đã cho họ cuộc gặp gỡ đó, để cái “cảm giác mong manh” được lớn dần và biết đâu có ngày mối quan hệ sẽ được mang mà cái tên khác.
Còn bản thân thì sao? “Mong manh” lắm Mộc Châu à!
Sau này, tôi may mắn được đón thêm cái lạnh ở nhiều vùng đất khác nữa, cũng say mê, cũng mang nhiều cảm xúc, nhưng tình yêu thì vẫn cứ dành trọn cho Mộc Châu những ngày tháng 12 ấy. Có dại dột, ngốc nghếch khi cứ hết lòng với một vùng đất chẳng gắn liền với tuổi thơ, chẳng gắn với một thời nông nổi khờ dại?
Tôi cũng không biết nữa, nhưng những cảm xúc với vùng đất cao nguyên ấy tựa như cảm xúc về mối tình đầu. Khắc khoải!
Biết đâu, ở trong màn sương của mùa đông Mộc Châu, có những kẻ lang thang tìm thấy nhau, cùng nhau viết thêm câu chuyện về tháng 12, về “nơi tình yêu bắt đầu”…

Phượt ký của Chalg


Cao nguyên Mộc Châu, nơi tình yêu bắt đầu Reviewed by Unknown on 22:13 Rating: 5

Không có nhận xét nào:

All Rights Reserved by Mộc Châu © 2015 - 2016
Powered By Blogger, Designed by Nguyễn Anh

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.